"NGÀY ĐẶC
BIỆT” CỦA THẰNG BÉ 10 TUỔI
Mùa hè Bến
Tre, ngày 28 tháng 06 năm 1989.
Năm ấy quê
thằng bé bên đây bờ Sông tiền còn nghèo lắm và gia đình nó cũng không dư dả gì,
nên hè năm ấy nó lên 10 tuổi ** chuẩn bị vào lớp 7 thì Ba nó quyết định gửi nó về
ngoại để nó có điều kiện học tiếng Anh cho bằng người ta, chứ còn quê nó thì
nghèo quá mà thứ Tiếng Nga thì chắc sẽ thui chột trong nay mai thôi.
Ngoại nó
thì ở Thành thị, nói là thành thị thôi chứ cái thị xã ấy nó cũng bé xíu nằm bên
bờ kia của Sông Tiền. Má nó từng sinh nó ra trên cái đất thị xã bé nhỏ ấy, “Cù
lao Xứ Dừa”, Bến Tre.
Kinh tế
mở cửa sớm nên ở thành thị đỡ khổ hơn thôn quê, gia đình ngoại nó cũng khá hơn
do dì nó và cậu nó có tài buôn bán, có đồng ra đồng vào nên ngoại nó thường đi
chợ mua cho nó nhiều thứ mới mẽ mà nó chưa từng được ăn từ lúc nhỏ tới giờ.
Ngày hôm
đó như thường lệ ngoại nó dẫn nó đi ra chợ thị xã, nó hỏi bà: “Ngoại ơi, trái
gì mà đỏ đỏ nâu nâu người ta bán đầy trong thúng vậy ngoại?”
Bà trả lời:
“Con không biết trái đó à? trái đó gọi là trái măng cục, vậy ngoại mua cho con 2
ký để con ăn nhé?”.
Thằng bé
gật lia lịa: “Dạ, dạ”
Bà mua
xong đưa nó xách túi trái cây, thằng bé cũng thật nghịch, nó thấy dáng trái này
sao ngon quá, chơi 1 cái thử xem sao nào: “Bụt, bụt…”
“Ngoại
ơi, trái gì mà chát ngầm như vầy làm sao mà ăn?”
Ngoại nó
cười và gỏ đầu nó cái cóc: “Con thật là! … muốn ăn nó thì con phải lấy tay bóp
cho nó bể rồi tách vỏ nó ra, lấy cái phần ruột màu trắng để ăn, nhớ bóp theo
chiều ngang như vầy con nè”.
Thưởng
thức sự ngọt ngào và thanh mát của trái măng cụt, nó sung sướng lắm, vì lần đầu
tiên nó mới biết trái măng cụt mà, nó thầm nghĩ rồi đây nó sẽ về quê kể với
chúng bạn gần nhà là tao biết ăn trái măng cụt rồi nè! Tụi mày có bao giờ ăn
chưa?
Thấy nó
hớn hở ngoại nó hỏi: “Hồi trước tới giờ ba má con có bào giờ tổ chức sinh nhật
con chưa?”
Thằng bé
tròn xoe mắt trả lời: “Chưa, chưa, mà sao ngoại hỏi vậy?”
Ngoại nó
âu yếm giải thích: “Hồi hôm qua ngoại đi làm hồ sơ nhập học cho con, ngoại thấy
ngày hôm nay là sinh nhật con nên ngoại sẽ mua 10 cây nến và 1 ổ bánh thật to để
tổ chức sinh nhật con con nhé!”
Về tới
nhà là hết 2 ký măng cụt, ngoại nó bài ra 1 mâm quà bánh để tổ chức cái gọi là
sinh nhật, nhưng chỉ mình nó và ngoại nó mà thôi, người khác cũng chẳng biết
hôm ấy là ngày sinh nhật nó đâu.
Nó thổi
nến và tự cắt bánh sinh nhật của mình với lòng ngập tràng niềm vui sướng, vì nó
biết đám trẻ con bạn nó dưới quê dễ gì có được cái cảm giác như nó bây giờ, nó
thấy mình thật đặc biệt, thật may mắn và thật hạnh phúc. Và chắc chắn rằng nó sẽ
không bao giờ có thể quên “một ngày đặc biệt” mà ngoại nó đã dành cho nó.
Và từ đó
nó hiểu phải rất tâm lý khi đối đãi với người khác như cách mà ngoại nó đã từng
dành cho nó, nó luôn hứa với lòng là sẽ luôn như thế.
Và cũng
như ngoại nó, nó sẽ luôn nghĩ đến một ngày đặc biệt cho những người thân yêu nhất
của nó. Và với khách hàng của nó, nó sẽ dành những sự bất ngờ cho khách hàng của
mình nếu có thể làm tốt hơn.
Hôm nay
là ngày Sinh Nhật thứ 34 của thằng bé ấy và Ngoại nó vẫn chờ nó về thăm!!!
(Việc Ba
nó gửi nó về quê ngoại học không thành công bởi lẽ một điều rằng nó không tập
trung học được vì quá nhớ nhà và nó lại quay về học tại quê nghèo ngay sau hè lớp
6 lên lớp 7 tại Mỹ Hạnh Đông)
Giải
thích **: 10 tuổi thực tế chỉ học hết lớp 5, còn ở đây nó học sớm hơn 1 năm so
với tuổi của nó.
Nguyễn
Quốc Thoại
0 nhận xét: