Images

NHÂN VIÊN IT ANH LÀ AI? ANH ĐANG Ở ĐÂU?


Hi bạn!

Lĩnh vực tôi đang kinh doanh là: Xe Ôtô, Bảo hộ lao động và các thiết bị chuyên dùng khác. Tôi có hơn 20 Website đang hoạt động tốt với lượng khác hàng điều đặn, dẫu vậy tôi vẫn đang cần một IT.

Nhân viên IT tôi cần là một người không quá đặc biệt, đơn giản là bạn yêu công việc của mình và có trách nhiệm?

Tôi cần bạn ở những điểm nào?

- Hiểu biết về SEO.
- Biết làm việc nhóm, ham học hỏi.
- Trách nhiệm với công việc và với gia đình.
- Không hẳn và Tốt nghiệp Đại học; bạn tốt nghiệp Cao Đẳng, Trung cấp cũng được chấp nhận miễn sao có kinh nghiệm về thiết kế Website và cập nhật các ứng dụng.
- Biết viết bài PR cơ bản để đưa lên Webiste sẽ được ưu tiên.  

Chúng tôi dựa vào hiệu quả công việc là chính, không bắt buộc làm toàn thời gian như cần có sự trao đổi và liên lạc thường xuyên.

Ưu tiên Sinh viên mới ra trường, có lý lịch rõ ràng, đang ở tại Thủ Đức hoặc Bình Dương.

Liên hệ tôi theo địa chỉ:  
- Công ty Sao Bắc: 325 Quốc Lộ 13, Hiệp Bình Phước, Thủ Đức, tp. HCM.
- hoặc 195 Lê Hồng Phong, Thủ Dầu Một Bình Dương – Cty HKN  

Bạn gọi số 0906 37 54 55 gặp anh Thoại để lên lịch hẹn trước khi đến nộp hồ sơ.

Xim cám ơn!

Nguyễn Quốc Thoại 


Images

MUỐN GIÀU NUÔI CÁ, MUỐN KHÁ NUÔI HEO, MUỐN NGHÈO NUÔI VỊT !!!???


"Mun giàu nuôi cá, mun khá nuôi heo, mun nghèo thì nuôi vt", đó là câu nói cửa miệng của người dân miền Tây quê tôi. 

Tôi nhkhông lầm là khoảng tháng 12/2003 đến hết năm 2004, Nhà nước tiêu hùy cúm gia cầm người nuôi vịt lẫn người buôn vịt bị lao đao lận đận. Mặc dầu được hỗ trợ, nhưng sự hỗ trợ chẳng đáng bao nhiêu so với nỗi mất mát về công sức và tiền của mà người dân phải gánh chịu. Thiên tai dich bệnh mà ai muốn đâu!

Nhưng dẫu có thế nào đi nữa tôi vẫn nhớ đến một món thịt vịt được chế biến rất đơn giản và dân dã mà khó cách chế biến nào bằng được đó là món “Vịt đấp đất”.

Món vịt này được sáng tác bởi những người chăng nuôi vịt trên những cánh đồng rất xa nhà của họ, khi mà dụng cụ nấu nướng thiếu thốn nên người chăn vịt tận dụng những gì sẵn có và vô tình tạo ra một món ngon rất dân dã.

Vịt được chế biến như sau:

Nguyên liệu: Vịt nguyên con từ 0,8-1,5kg, ớt xanh, tiêu sọ (nếu có), muối hột, rau răm (rau quế) và chanh.

B1: Giết vịt xong người ta moi lòng vịt ra làm cho sạch sẽ. Làm sạch xong nhét bộ đồ lòng, nhét tiêu và ớt vào chung vào lòng con vịt rồi dây khâu đít vịt lại.

B2: Lấy đất sét rất dẽo có sẵn trên bờ ruộng ướt, đấp cho dính đầy vào lông vịt, xong đem thui (nướng) với rơm vừa mới làm đồng xong.

B3: Canh cho rơm vừa tàn tro lấy vịt ra gỡ từng miếng đất lông vịt sẽ lộ ra màu thịt vịt vàng vàng rưng rưng mỡ, bạn sẽ đặt nó lên tàu lá chuối xanh (mới vừa cắt đâu đấy trong vườn của một ai đó) để bày biện.

Mùi rơm rạ, cộng với trời buổi rưa mang mát gió nhẹ, dưới táng cây giữa trời hanh nóng ở giữa cánh đồng mới gặt xong, với khung cảnh ấy mà thưởng thức món thịt vịt vừa mới thui rơm đất chấm muối ớt xanh đã vắt chanh thì còn gì tuyệt hơn nữa?

Món ngon đơn giản của quê hương là vậy! 
Images

ANH HAI LÚA QUÊ Ở MIỀN TÂY ….Ớ Ơ…


ANH HAI LÚA QUÊ Ở MIỀN TÂY ….Ớ Ơ…

Mới ở Củ Chi tiếp khách hàng xong phải chạy vội về Đất Thủ để họp mặt cùng với mấy thằng bạn nối khố có thằng 3 năm rồi chưa gặp. Cuộc đời đúng là như cánh chim bay.

Ngồi nhâm nhi ly bia mà ôn lại kỹ niệm một thời là những anh chàng nhà Quê tỉnh lẻ học chung cấp 3 rồi lên Sài Gòn học Đại học, rồi tảng đi mỗi người một nơi một hướng.

Thằng thì định cư ở Úc, thằng làm tập đoàn nước ngoài ở tận Biên Hòa, thằng thì là con Ong chúa quản lý đội ong thợ đi xây tổ khắp “Nam Kỳ Lục Tỉnh”.

Hôm nay còn 4 thằng Hai lúa học chung thời Cấp 3 lớp A10, PTTH Đốc Binh Kiều, Cai Lậy, Tiền Giang ngồi nói chuyện với nhau tại cái đất Bình Dương nơi mà 3 trong 4 thằng có vợ cùng quê với nhau, riêng thằng còn lại thì "suýt" thôi chứ chưa (mình đang có em vợ nên muốn cáp cho nó nhưng sợ "Trên đời có 4 cái ngu").

Hoàn cảnh đẩy đưa giờ đây còn 4 thằng ngồi “ôn cố tri tân”.

Hỡi các em nữ sinh A1 duyên dáng ơi, giờ các em đâu rồi! ngày trước mấy anh chàng Hai lúa tụi anh ra Thị trấn bị xếp vào lớp áp chót học tiếng Anh 3 năm nhưng lúc nào cũng làm lớp của các em ganh tỵ vì học lực của các anh quá “Siêu”! Các em còn ganh tỵ với các anh nữa không? Hay em đã …

Giờ em nơi đâu? Nhưng các anh thì đã ….là ván …


(Thân gửi: Nguyễn Minh Tâm, Nguyễn Thanh Sơn và Trần Trọng Vinh những người bạn của tôi) 

Nguyễn Quốc Thoại 

Images

"NGÀY ĐẶC BIỆT” CỦA THẰNG BÉ 10 TUỔI



"NGÀY ĐẶC BIỆT” CỦA THẰNG BÉ 10 TUỔI

Mùa hè Bến Tre, ngày 28 tháng 06 năm 1989.

Năm ấy quê thằng bé bên đây bờ Sông tiền còn nghèo lắm và gia đình nó cũng không dư dả gì, nên hè năm ấy nó lên 10 tuổi ** chuẩn bị vào lớp 7 thì Ba nó quyết định gửi nó về ngoại để nó có điều kiện học tiếng Anh cho bằng người ta, chứ còn quê nó thì nghèo quá mà thứ Tiếng Nga thì chắc sẽ thui chột trong nay mai thôi.

Ngoại nó thì ở Thành thị, nói là thành thị thôi chứ cái thị xã ấy nó cũng bé xíu nằm bên bờ kia của Sông Tiền. Má nó từng sinh nó ra trên cái đất thị xã bé nhỏ ấy, “Cù lao Xứ Dừa”, Bến Tre.

Kinh tế mở cửa sớm nên ở thành thị đỡ khổ hơn thôn quê, gia đình ngoại nó cũng khá hơn do dì nó và cậu nó có tài buôn bán, có đồng ra đồng vào nên ngoại nó thường đi chợ mua cho nó nhiều thứ mới mẽ mà nó chưa từng được ăn từ lúc nhỏ tới giờ.

Ngày hôm đó như thường lệ ngoại nó dẫn nó đi ra chợ thị xã, nó hỏi bà: “Ngoại ơi, trái gì mà đỏ đỏ nâu nâu người ta bán đầy trong thúng vậy ngoại?”

Bà trả lời: “Con không biết trái đó à? trái đó gọi là trái măng cục, vậy ngoại mua cho con 2 ký để con ăn nhé?”.

Thằng bé gật lia lịa: “Dạ, dạ”

Bà mua xong đưa nó xách túi trái cây, thằng bé cũng thật nghịch, nó thấy dáng trái này sao ngon quá, chơi 1 cái thử xem sao nào: “Bụt, bụt…”

“Ngoại ơi, trái gì mà chát ngầm như vầy làm sao mà ăn?”

Ngoại nó cười và gỏ đầu nó cái cóc: “Con thật là! … muốn ăn nó thì con phải lấy tay bóp cho nó bể rồi tách vỏ nó ra, lấy cái phần ruột màu trắng để ăn, nhớ bóp theo chiều ngang như vầy con nè”.

Thưởng thức sự ngọt ngào và thanh mát của trái măng cụt, nó sung sướng lắm, vì lần đầu tiên nó mới biết trái măng cụt mà, nó thầm nghĩ rồi đây nó sẽ về quê kể với chúng bạn gần nhà là tao biết ăn trái măng cụt rồi nè! Tụi mày có bao giờ ăn chưa?

Thấy nó hớn hở ngoại nó hỏi: “Hồi trước tới giờ ba má con có bào giờ tổ chức sinh nhật con chưa?”

Thằng bé tròn xoe mắt trả lời: “Chưa, chưa, mà sao ngoại hỏi vậy?”  

Ngoại nó âu yếm giải thích: “Hồi hôm qua ngoại đi làm hồ sơ nhập học cho con, ngoại thấy ngày hôm nay là sinh nhật con nên ngoại sẽ mua 10 cây nến và 1 ổ bánh thật to để tổ chức sinh nhật con con nhé!”

Về tới nhà là hết 2 ký măng cụt, ngoại nó bài ra 1 mâm quà bánh để tổ chức cái gọi là sinh nhật, nhưng chỉ mình nó và ngoại nó mà thôi, người khác cũng chẳng biết hôm ấy là ngày sinh nhật nó đâu.

Nó thổi nến và tự cắt bánh sinh nhật của mình với lòng ngập tràng niềm vui sướng, vì nó biết đám trẻ con bạn nó dưới quê dễ gì có được cái cảm giác như nó bây giờ, nó thấy mình thật đặc biệt, thật may mắn và thật hạnh phúc. Và chắc chắn rằng nó sẽ không bao giờ có thể quên “một ngày đặc biệt” mà ngoại nó đã dành cho nó.

Và từ đó nó hiểu phải rất tâm lý khi đối đãi với người khác như cách mà ngoại nó đã từng dành cho nó, nó luôn hứa với lòng là sẽ luôn như thế.

Và cũng như ngoại nó, nó sẽ luôn nghĩ đến một ngày đặc biệt cho những người thân yêu nhất của nó. Và với khách hàng của nó, nó sẽ dành những sự bất ngờ cho khách hàng của mình nếu có thể làm tốt hơn.  

Hôm nay là ngày Sinh Nhật thứ 34 của thằng bé ấy và Ngoại nó vẫn chờ nó về thăm!!!



(Việc Ba nó gửi nó về quê ngoại học không thành công bởi lẽ một điều rằng nó không tập trung học được vì quá nhớ nhà và nó lại quay về học tại quê nghèo ngay sau hè lớp 6 lên lớp 7 tại Mỹ Hạnh Đông)  

Giải thích **: 10 tuổi thực tế chỉ học hết lớp 5, còn ở đây nó học sớm hơn 1 năm so với tuổi của nó.


Nguyễn Quốc Thoại  
Images

DẠY CON NÓI DỐI?


Cô giáo Hồng rất yêu bé nên việc trao đổi giữa cô và mẹ bé gần như thường xuyên, mà cũng lạ là thằng bé quen hầu hết những cô trong trường sơ tên là Mẫu Giáo Hoa Anh Đào này, ngay cả Cô Hiệu Trưởng cũng biết bé nữa, chắc kiểu này là bé giống ba đây! 

.................................................

Chuyện đã xảy ra từ 3 tuần trước, 

Cô giáo nói với mẹ bé: "Chị cho bé học ráp chữ đi chị, bé chưa rành về ráp vần lắm, sắp vào lớp 1 rồi" 

Thế là hai mẹ con bé chạy suốt buổi chiều đi tìm tập ráp vần, loại tập mà cô giáo Hồng giới thiệu. Ngặt nỗi, lúc này ai ai cũng cần mua tập ráp vần cho con mình nên mấy cửa hàng sách ở Bình Dương điều hết, nên mẹ con bé cứ lăng xăn tìm kiếm gần hết cái Tp. Thủ Dầu Một mới ra loại tập ấy.

"Phù, phù..." mẹ nó thở ra: "thế là em đã tìm ra loại tập ráp vần cho con anh ạ! cô giáo dặn với con trai mình là mỗi ngày phải dành ra 15 phút để học ráp vần, chiều này nghe cô giáo dặn em vậy nên nó bắt em phải mua cho bằng được", mẹ nó nói như phân trần vì ba nó hỏi sao 2 mẹ con hôm nay về trể quá vậy!

... và bé mãi chơi đến gần 22h tối bé mới đi ngủ. 

Bé thì thầm với mẹ "Mẹ ơi, chiều nay con lỡ chơi nên không có 15 phút để học ráp vần rồi sao hả mẹ? hay là mình nói với cô Hồng là mình mới mua quyển sách nên về "chễ" không học ráp vần kịp hả mẹ?" 

Mẹ bé âu yếm nói với bé: "Vậy mai con thức dậy 15 phút trước khi đi học để tập ráp vần nhé!"

Daaaaaạ....và bé ngủ.....

6h:00 phút sáng, mẹ bé nói lớn: "Sao giờ này mà chưa dậy làm sao có 15 phút để học ráp vần vậy ta?"

Khác với lệ thường là 6h:30 phút bé còn lè nhè chưa chịu dậy, giờ thì bé bật ngay dậy, cầm vội cuốn sách ra bàn ngồi học với mẹ, học được 10 phút mẹ bé để tự bé học một mình. 

Ba bé nghe bé đọc ê, a.... mà lòng vui khấp khởi vì ba nó biết rằng: 

Mẹ bé đã dùng từ "ta" để hỏi bé mà vô tình anh được thọ giáo một người bạn trước đó về cách câu hỏi "khích" với con mình, giờ đây một cách vô tình mà ba nó khám phá từ mẹ nó cách đặt câu hỏi để dạy bé mà không phải là những từ ra lệnh nghiệm khắc. 

Một điều tuyệt vời nhất là mẹ bé dạy cho bé một bài học về sự chân thật. 

Nếu như chìu ý bé mà nói với cô giáo để con chơi mà không học rồi đây bé sẽ như thế nào? 

Một khi đã dạy bé nói dối với người khác thì bé sẽ nói thật với ba mẹ không? 

Rồi đây sẽ thành thói quen, mà thói quen nói dối có thể bỏ được không? có thể nhưng ....

Theo mình nhân cách bé được hình thành từ rất sớm, do vậy mình luôn suy nghĩ khi tính đến việc hướng dẫn con cái.

Và sống thật với bản thân mình mấy ai là người lớn chúng ta đã làm được? 

Có ai thử thống kê trong 1 tuần có bao nhiêu lần một người lớn nói dối với người khác, hay với khách hàng. 

Hãy thống kê thử, ta sẽ có một trải nghiệm khá thú vị.

Nhưng "một lời nói dối chân thật" nhiều khi cũng đáng lắm bạn nhỉ! 

Chúc bạn vui! 

Nguyễn Quốc Thoại 
Images

TỪ CÂU CHUYỆN CHÓ CỨU CHỦ NGHĨ VỀ "LÒNG TRUNG THÀNH"


Ngày thứ 2, 12/2/2007, khoảng 2h chiều. Chú chó Chief giống American Pit Bull Terrier, đã cứu bà cụ 87 tuổi Liberata la Victoria, và cháu của bà là Maria Victoria Fronteras, thoát chết khỏi một con rắn hổ mang chui vào nhà qua một lối cửa mở ở dưới bếp. 

Liberata la Victoria và Chief đang xem TV thì bỗng nhiên Chief nhảy dựng lên và báo động cho bà cụ biết về sự xuất hiện của một con rắn hổ mang cách đó độ 3 thước. 

Maria Victoria vộivàng chạy tới và đẩy bà cụ vào một căn phòng và hy vọng con rắn sẽ bỏ đi. Nhưng khi Victoria quay lại thì côhoảng sợ nhìn thấy con rắn chỉ còn cách khoảng chưa đầy 1 thước, nó bạnh mang ra và chuẩn bị tấn công. 

Cô hét lên để cầu cứu.

Đúng lúc đó thì Chief lao vào giữa con rắn và 2 người phụ nữ, lấy thân mình để che chở 2 người khỏi cú mổ chết người của con rắn. 

Sau đó nó cắn cổ con rắn, quật ra sàn và giết chết nó.Nhưng chiến thắng của Chief đã phải trả một cái giá quá đắt. 

Nó đã bị con rắn mổ vài nhát vào mõm và không lâu sau đó, nó đã trút hơi thở cuối cùng. Gia đình Fronteras đã cố gọi BSTY, nhưng người ta đã không thể làm được gì để cứu Chief. 

Vết rắn cắn quá gần não và nọc độc đã phát tán quá nhanh. lan De la Rama, một người bạn của gia đình Fronteras đã kể lại: “Chỉ chưa đầy 30 phút từ khi bị con rắn cắn, Chief đã bất tỉnh vàmất khả năng kiểm soát cơ thể của nó, nhưng nó vẫn cố chống trả lại Thần Chết để được nhìn thấy chủ nó một lần cuối. 

”Chồng của Victoria, tên là Marlone, đã vội vã cấp tốc trở về nhà khi nghe hung tin từ vợ anh. 

Điều cuối cùng mà Chief làm là đưa ánh mắt nhìn lên Marlone và vẫy đuôi. Nó thở dài lần cuối và vĩnh viễn từ giã cõi đời.

.......................................

Và tôi đã từng được cứu bởi chú chó dũng mãnh như thế này. 

Số là nhưng ngày cuối cùng năm 2007, vợ tôi sinh cháu nên tôi tạm về Bình Dương để bà ngoại chăm bé. 
Vợ tôi ngủ trên giường cùng bé 3 tháng tuổi, còn tôi nằm dưới nền đất vừa chăm than hồng sưởi ấm, một phần là nằm dưới đất ngủ cũng để tránh hơi người lớn của mình không ảnh hưởng tới bé, vì lúc ấy tôi đi làm rất xa từ Bình Chánh về tới Thủ Dầu Một và ngược lại nên bụi bậm lắm. 

3h:00 sáng hôm ấy tôi nghe hay "cô chó" hực hực, sột soạt làm tôi không ngủ được nên mới ra ngoài vệ sinh, rồi mắng hai "cô chó" cốt để chúng nó im cho mình ngủ tiếp.

Ngủ được 1 chút tới khoảng 4h: sáng thì lưng tôi nghe nhột nhột, bật dậy tôi thấy có một con gì chạy ngoằn ngèo vào gối, đầu tiên cứ nghĩ đó là con giun đất thôi vì tôi trải đệm ngủ dưới đất mà. Tôi  vơ vội đôi đũa gấp than, rồi dỡ cái gối lên, thì ôi thôi, đó là con rắn, tôi đập ngay mấy phát bằng chiếc đũa thế mà nó cứ trơ ra. Tôi lấy cái đầu đũa nện thêm vài cái nữa nó mới chịu chết. 

Đến lúc này tôi mới nghĩ đến 2 chú chó thân yêu của nhà vợ, vội chạy ra ngoài nhìn thì ôi "cô chó" lớn nhất đã bị nó cắn đang nằm thở thoi thớp và tôi đành bất lực nhìn nó trúy những hơi thở cuối cùng mà không cách nào cứu được nó.

4h:00 sáng tôi thức luôn và nghĩ đến sự may mắn mình có được từ chú chó đã cứu mình, nước mắt tôi rơi ...
"Cô chó" còn lại sau đó bị bọn bắt chó cướp mất và tôi thật tiếc không giữ lại được hậu duệ của nó. 

Một điều thú vị là từ đó trở về sau tôi được phép lên ngủ với vợ luôn, không còn nằm dưới đất ngủ nữa, kakaka, vì sợ bị rắn "đột nhập" lần nữa.

Từ đó hứa với lòng rằng mình sẽ rất hạn chế ăn "thịt cầy" mà thay vào đó hãy ăn nhiều rắn hơn. :'')

Con rắn ấy rất nhỏ, chiều dài khoàn chừng chiều dài chiếc đũa, dưới bụng rắn có những khoan màu đỏ gạch, có chấm đen điều điều hai bên hông, đầu rắn rất bé, miệng rắn cũng vậy. 

Tuổi thơ tôi ở quê nên cũng rành về rắn lắm, nhưng cho tới bây giờ vẫn không biết đó là rắn gì nữa, bạn nào giúp tôi với?

..............................
Nguyễn Quốc Thoại

Images

MUA BÁN MỘT MỘT DOANH NGHIỆP THEO CÁCH HIỂU ĐƠN GIẢN NHẤT LÀ ĐÂY?



Hi bạn,

Bạn đã bao giờ nghĩ đến tính kế thừa trong công việc và trong kinh doanh?

Thông thường khi ta tiếp quản một vị trí mới nào đó của người cũ ta liền áp dụng hoàn toàn cách làm mới của mình mà không dựa trên những cái tích cực và cái tiến bộ của người cũ mà ta sẽ thừa hưởng. Ta thường vội vã cho rằng cách làm mới của ta ưu việt hơn nhiều so với người cũ mà quên rằng những cách làm của người cũng có cái hay riêng và giá trị riêng rất cần khai phá.

Mạnh hơn nữa là ta đạp đổ tất cả những gì họ xây dựng để xây mới lại hoàn toàn cho hợp ý mình.

Thông thường ai cũng nghĩ rằng “ta sẽ làm việc đó tốt hơn người khác” nhưng khi bước vào vai trò giống như họ ta làm không tốt thậm chí là tệ hại hơn. Nếu bạn rơi vào hoàn cảnh ấy, hãy bình tĩnh, xem xét lại tất cả những sự việc có liên quan rồi hãy quyết định tiếp. Nếu bạn không dừng lại thì quyết định tiếp sau sẽ là sai lầm nối tiếp sai lầm.

Vậy tốt hơn trong trường hợp như bạn nhìn nhận thì rõ ràng chưa đủ mà phải là “xuất sắc”, không những vậy mà còn phải khác biệt hóa nữa. Tuy nhiên để nghĩ đến điều này thì không phải ai cũng tự tin cho rằng mình có khả năng “đặc biệt” như vậy.

Nếu ta được thăng chức vào vị trí mới cao hơn hay tiếp quản vị trí của người vừa nghỉ việc thì việc cần làm là phải kế thừa cái cũ và xây dựng mới trên cơ sở đón nhận những cái tiến bộ và tích cực.

Thời gian gần đây làn sóng mua bán, thôn tính và sáp nhập công ty diễn ra chưa bao giờ sôi động như thế, có những đại gia thành công vang dội nhưng cũng có những đại gia lãnh quả đắng khi mua nhầm những “doanh nghiệp xác chết”, bởi lẽ rằng như tôi vừa nói, “ai cũng nghĩ rằng mình làm việc đó tốt hơn người khác để rồi sau đó mình “ngập ngụa” trong vũng lầy mà người khác mới vừa thoát ra.

Nếu bạn đang chuẩn bị mua lại những công ty, một nhà máy hay dự án hãy nghĩ đến việc mình làm có thật sự xuất sắc chưa? Có khác biệt hơn họ trong việc đem lại giá trị cho khách hàng không? Có giúp ích gì với những hệ thống mình đang sở hữu? có thể hiện và phát huy bản sắc cá nhân mình không?

Và cuối cùng làm thế nào để ta có thể kế thừa những gì tốt đẹp nhất, cao quý nhất từ họ? và họ có sẵn lòng cho đi những gì tốt tốt đẹp trước đó của họ không?

Thời gian vừa qua, tôi dần dần khám phá ra những quy luật và những điều thú vị ấy để áp dụng cho công việc kinh doanh của mình. Còn bạn thì sao?