Images

ANH HAI LÚA QUÊ Ở MIỀN TÂY ….Ớ Ơ…


ANH HAI LÚA QUÊ Ở MIỀN TÂY ….Ớ Ơ…

Mới ở Củ Chi tiếp khách hàng xong phải chạy vội về Đất Thủ để họp mặt cùng với mấy thằng bạn nối khố có thằng 3 năm rồi chưa gặp. Cuộc đời đúng là như cánh chim bay.

Ngồi nhâm nhi ly bia mà ôn lại kỹ niệm một thời là những anh chàng nhà Quê tỉnh lẻ học chung cấp 3 rồi lên Sài Gòn học Đại học, rồi tảng đi mỗi người một nơi một hướng.

Thằng thì định cư ở Úc, thằng làm tập đoàn nước ngoài ở tận Biên Hòa, thằng thì là con Ong chúa quản lý đội ong thợ đi xây tổ khắp “Nam Kỳ Lục Tỉnh”.

Hôm nay còn 4 thằng Hai lúa học chung thời Cấp 3 lớp A10, PTTH Đốc Binh Kiều, Cai Lậy, Tiền Giang ngồi nói chuyện với nhau tại cái đất Bình Dương nơi mà 3 trong 4 thằng có vợ cùng quê với nhau, riêng thằng còn lại thì "suýt" thôi chứ chưa (mình đang có em vợ nên muốn cáp cho nó nhưng sợ "Trên đời có 4 cái ngu").

Hoàn cảnh đẩy đưa giờ đây còn 4 thằng ngồi “ôn cố tri tân”.

Hỡi các em nữ sinh A1 duyên dáng ơi, giờ các em đâu rồi! ngày trước mấy anh chàng Hai lúa tụi anh ra Thị trấn bị xếp vào lớp áp chót học tiếng Anh 3 năm nhưng lúc nào cũng làm lớp của các em ganh tỵ vì học lực của các anh quá “Siêu”! Các em còn ganh tỵ với các anh nữa không? Hay em đã …

Giờ em nơi đâu? Nhưng các anh thì đã ….là ván …


(Thân gửi: Nguyễn Minh Tâm, Nguyễn Thanh Sơn và Trần Trọng Vinh những người bạn của tôi) 

Nguyễn Quốc Thoại 

Images

"NGÀY ĐẶC BIỆT” CỦA THẰNG BÉ 10 TUỔI



"NGÀY ĐẶC BIỆT” CỦA THẰNG BÉ 10 TUỔI

Mùa hè Bến Tre, ngày 28 tháng 06 năm 1989.

Năm ấy quê thằng bé bên đây bờ Sông tiền còn nghèo lắm và gia đình nó cũng không dư dả gì, nên hè năm ấy nó lên 10 tuổi ** chuẩn bị vào lớp 7 thì Ba nó quyết định gửi nó về ngoại để nó có điều kiện học tiếng Anh cho bằng người ta, chứ còn quê nó thì nghèo quá mà thứ Tiếng Nga thì chắc sẽ thui chột trong nay mai thôi.

Ngoại nó thì ở Thành thị, nói là thành thị thôi chứ cái thị xã ấy nó cũng bé xíu nằm bên bờ kia của Sông Tiền. Má nó từng sinh nó ra trên cái đất thị xã bé nhỏ ấy, “Cù lao Xứ Dừa”, Bến Tre.

Kinh tế mở cửa sớm nên ở thành thị đỡ khổ hơn thôn quê, gia đình ngoại nó cũng khá hơn do dì nó và cậu nó có tài buôn bán, có đồng ra đồng vào nên ngoại nó thường đi chợ mua cho nó nhiều thứ mới mẽ mà nó chưa từng được ăn từ lúc nhỏ tới giờ.

Ngày hôm đó như thường lệ ngoại nó dẫn nó đi ra chợ thị xã, nó hỏi bà: “Ngoại ơi, trái gì mà đỏ đỏ nâu nâu người ta bán đầy trong thúng vậy ngoại?”

Bà trả lời: “Con không biết trái đó à? trái đó gọi là trái măng cục, vậy ngoại mua cho con 2 ký để con ăn nhé?”.

Thằng bé gật lia lịa: “Dạ, dạ”

Bà mua xong đưa nó xách túi trái cây, thằng bé cũng thật nghịch, nó thấy dáng trái này sao ngon quá, chơi 1 cái thử xem sao nào: “Bụt, bụt…”

“Ngoại ơi, trái gì mà chát ngầm như vầy làm sao mà ăn?”

Ngoại nó cười và gỏ đầu nó cái cóc: “Con thật là! … muốn ăn nó thì con phải lấy tay bóp cho nó bể rồi tách vỏ nó ra, lấy cái phần ruột màu trắng để ăn, nhớ bóp theo chiều ngang như vầy con nè”.

Thưởng thức sự ngọt ngào và thanh mát của trái măng cụt, nó sung sướng lắm, vì lần đầu tiên nó mới biết trái măng cụt mà, nó thầm nghĩ rồi đây nó sẽ về quê kể với chúng bạn gần nhà là tao biết ăn trái măng cụt rồi nè! Tụi mày có bao giờ ăn chưa?

Thấy nó hớn hở ngoại nó hỏi: “Hồi trước tới giờ ba má con có bào giờ tổ chức sinh nhật con chưa?”

Thằng bé tròn xoe mắt trả lời: “Chưa, chưa, mà sao ngoại hỏi vậy?”  

Ngoại nó âu yếm giải thích: “Hồi hôm qua ngoại đi làm hồ sơ nhập học cho con, ngoại thấy ngày hôm nay là sinh nhật con nên ngoại sẽ mua 10 cây nến và 1 ổ bánh thật to để tổ chức sinh nhật con con nhé!”

Về tới nhà là hết 2 ký măng cụt, ngoại nó bài ra 1 mâm quà bánh để tổ chức cái gọi là sinh nhật, nhưng chỉ mình nó và ngoại nó mà thôi, người khác cũng chẳng biết hôm ấy là ngày sinh nhật nó đâu.

Nó thổi nến và tự cắt bánh sinh nhật của mình với lòng ngập tràng niềm vui sướng, vì nó biết đám trẻ con bạn nó dưới quê dễ gì có được cái cảm giác như nó bây giờ, nó thấy mình thật đặc biệt, thật may mắn và thật hạnh phúc. Và chắc chắn rằng nó sẽ không bao giờ có thể quên “một ngày đặc biệt” mà ngoại nó đã dành cho nó.

Và từ đó nó hiểu phải rất tâm lý khi đối đãi với người khác như cách mà ngoại nó đã từng dành cho nó, nó luôn hứa với lòng là sẽ luôn như thế.

Và cũng như ngoại nó, nó sẽ luôn nghĩ đến một ngày đặc biệt cho những người thân yêu nhất của nó. Và với khách hàng của nó, nó sẽ dành những sự bất ngờ cho khách hàng của mình nếu có thể làm tốt hơn.  

Hôm nay là ngày Sinh Nhật thứ 34 của thằng bé ấy và Ngoại nó vẫn chờ nó về thăm!!!



(Việc Ba nó gửi nó về quê ngoại học không thành công bởi lẽ một điều rằng nó không tập trung học được vì quá nhớ nhà và nó lại quay về học tại quê nghèo ngay sau hè lớp 6 lên lớp 7 tại Mỹ Hạnh Đông)  

Giải thích **: 10 tuổi thực tế chỉ học hết lớp 5, còn ở đây nó học sớm hơn 1 năm so với tuổi của nó.


Nguyễn Quốc Thoại  
Images

DẠY CON NÓI DỐI?


Cô giáo Hồng rất yêu bé nên việc trao đổi giữa cô và mẹ bé gần như thường xuyên, mà cũng lạ là thằng bé quen hầu hết những cô trong trường sơ tên là Mẫu Giáo Hoa Anh Đào này, ngay cả Cô Hiệu Trưởng cũng biết bé nữa, chắc kiểu này là bé giống ba đây! 

.................................................

Chuyện đã xảy ra từ 3 tuần trước, 

Cô giáo nói với mẹ bé: "Chị cho bé học ráp chữ đi chị, bé chưa rành về ráp vần lắm, sắp vào lớp 1 rồi" 

Thế là hai mẹ con bé chạy suốt buổi chiều đi tìm tập ráp vần, loại tập mà cô giáo Hồng giới thiệu. Ngặt nỗi, lúc này ai ai cũng cần mua tập ráp vần cho con mình nên mấy cửa hàng sách ở Bình Dương điều hết, nên mẹ con bé cứ lăng xăn tìm kiếm gần hết cái Tp. Thủ Dầu Một mới ra loại tập ấy.

"Phù, phù..." mẹ nó thở ra: "thế là em đã tìm ra loại tập ráp vần cho con anh ạ! cô giáo dặn với con trai mình là mỗi ngày phải dành ra 15 phút để học ráp vần, chiều này nghe cô giáo dặn em vậy nên nó bắt em phải mua cho bằng được", mẹ nó nói như phân trần vì ba nó hỏi sao 2 mẹ con hôm nay về trể quá vậy!

... và bé mãi chơi đến gần 22h tối bé mới đi ngủ. 

Bé thì thầm với mẹ "Mẹ ơi, chiều nay con lỡ chơi nên không có 15 phút để học ráp vần rồi sao hả mẹ? hay là mình nói với cô Hồng là mình mới mua quyển sách nên về "chễ" không học ráp vần kịp hả mẹ?" 

Mẹ bé âu yếm nói với bé: "Vậy mai con thức dậy 15 phút trước khi đi học để tập ráp vần nhé!"

Daaaaaạ....và bé ngủ.....

6h:00 phút sáng, mẹ bé nói lớn: "Sao giờ này mà chưa dậy làm sao có 15 phút để học ráp vần vậy ta?"

Khác với lệ thường là 6h:30 phút bé còn lè nhè chưa chịu dậy, giờ thì bé bật ngay dậy, cầm vội cuốn sách ra bàn ngồi học với mẹ, học được 10 phút mẹ bé để tự bé học một mình. 

Ba bé nghe bé đọc ê, a.... mà lòng vui khấp khởi vì ba nó biết rằng: 

Mẹ bé đã dùng từ "ta" để hỏi bé mà vô tình anh được thọ giáo một người bạn trước đó về cách câu hỏi "khích" với con mình, giờ đây một cách vô tình mà ba nó khám phá từ mẹ nó cách đặt câu hỏi để dạy bé mà không phải là những từ ra lệnh nghiệm khắc. 

Một điều tuyệt vời nhất là mẹ bé dạy cho bé một bài học về sự chân thật. 

Nếu như chìu ý bé mà nói với cô giáo để con chơi mà không học rồi đây bé sẽ như thế nào? 

Một khi đã dạy bé nói dối với người khác thì bé sẽ nói thật với ba mẹ không? 

Rồi đây sẽ thành thói quen, mà thói quen nói dối có thể bỏ được không? có thể nhưng ....

Theo mình nhân cách bé được hình thành từ rất sớm, do vậy mình luôn suy nghĩ khi tính đến việc hướng dẫn con cái.

Và sống thật với bản thân mình mấy ai là người lớn chúng ta đã làm được? 

Có ai thử thống kê trong 1 tuần có bao nhiêu lần một người lớn nói dối với người khác, hay với khách hàng. 

Hãy thống kê thử, ta sẽ có một trải nghiệm khá thú vị.

Nhưng "một lời nói dối chân thật" nhiều khi cũng đáng lắm bạn nhỉ! 

Chúc bạn vui! 

Nguyễn Quốc Thoại 
Images

TỪ CÂU CHUYỆN CHÓ CỨU CHỦ NGHĨ VỀ "LÒNG TRUNG THÀNH"


Ngày thứ 2, 12/2/2007, khoảng 2h chiều. Chú chó Chief giống American Pit Bull Terrier, đã cứu bà cụ 87 tuổi Liberata la Victoria, và cháu của bà là Maria Victoria Fronteras, thoát chết khỏi một con rắn hổ mang chui vào nhà qua một lối cửa mở ở dưới bếp. 

Liberata la Victoria và Chief đang xem TV thì bỗng nhiên Chief nhảy dựng lên và báo động cho bà cụ biết về sự xuất hiện của một con rắn hổ mang cách đó độ 3 thước. 

Maria Victoria vộivàng chạy tới và đẩy bà cụ vào một căn phòng và hy vọng con rắn sẽ bỏ đi. Nhưng khi Victoria quay lại thì côhoảng sợ nhìn thấy con rắn chỉ còn cách khoảng chưa đầy 1 thước, nó bạnh mang ra và chuẩn bị tấn công. 

Cô hét lên để cầu cứu.

Đúng lúc đó thì Chief lao vào giữa con rắn và 2 người phụ nữ, lấy thân mình để che chở 2 người khỏi cú mổ chết người của con rắn. 

Sau đó nó cắn cổ con rắn, quật ra sàn và giết chết nó.Nhưng chiến thắng của Chief đã phải trả một cái giá quá đắt. 

Nó đã bị con rắn mổ vài nhát vào mõm và không lâu sau đó, nó đã trút hơi thở cuối cùng. Gia đình Fronteras đã cố gọi BSTY, nhưng người ta đã không thể làm được gì để cứu Chief. 

Vết rắn cắn quá gần não và nọc độc đã phát tán quá nhanh. lan De la Rama, một người bạn của gia đình Fronteras đã kể lại: “Chỉ chưa đầy 30 phút từ khi bị con rắn cắn, Chief đã bất tỉnh vàmất khả năng kiểm soát cơ thể của nó, nhưng nó vẫn cố chống trả lại Thần Chết để được nhìn thấy chủ nó một lần cuối. 

”Chồng của Victoria, tên là Marlone, đã vội vã cấp tốc trở về nhà khi nghe hung tin từ vợ anh. 

Điều cuối cùng mà Chief làm là đưa ánh mắt nhìn lên Marlone và vẫy đuôi. Nó thở dài lần cuối và vĩnh viễn từ giã cõi đời.

.......................................

Và tôi đã từng được cứu bởi chú chó dũng mãnh như thế này. 

Số là nhưng ngày cuối cùng năm 2007, vợ tôi sinh cháu nên tôi tạm về Bình Dương để bà ngoại chăm bé. 
Vợ tôi ngủ trên giường cùng bé 3 tháng tuổi, còn tôi nằm dưới nền đất vừa chăm than hồng sưởi ấm, một phần là nằm dưới đất ngủ cũng để tránh hơi người lớn của mình không ảnh hưởng tới bé, vì lúc ấy tôi đi làm rất xa từ Bình Chánh về tới Thủ Dầu Một và ngược lại nên bụi bậm lắm. 

3h:00 sáng hôm ấy tôi nghe hay "cô chó" hực hực, sột soạt làm tôi không ngủ được nên mới ra ngoài vệ sinh, rồi mắng hai "cô chó" cốt để chúng nó im cho mình ngủ tiếp.

Ngủ được 1 chút tới khoảng 4h: sáng thì lưng tôi nghe nhột nhột, bật dậy tôi thấy có một con gì chạy ngoằn ngèo vào gối, đầu tiên cứ nghĩ đó là con giun đất thôi vì tôi trải đệm ngủ dưới đất mà. Tôi  vơ vội đôi đũa gấp than, rồi dỡ cái gối lên, thì ôi thôi, đó là con rắn, tôi đập ngay mấy phát bằng chiếc đũa thế mà nó cứ trơ ra. Tôi lấy cái đầu đũa nện thêm vài cái nữa nó mới chịu chết. 

Đến lúc này tôi mới nghĩ đến 2 chú chó thân yêu của nhà vợ, vội chạy ra ngoài nhìn thì ôi "cô chó" lớn nhất đã bị nó cắn đang nằm thở thoi thớp và tôi đành bất lực nhìn nó trúy những hơi thở cuối cùng mà không cách nào cứu được nó.

4h:00 sáng tôi thức luôn và nghĩ đến sự may mắn mình có được từ chú chó đã cứu mình, nước mắt tôi rơi ...
"Cô chó" còn lại sau đó bị bọn bắt chó cướp mất và tôi thật tiếc không giữ lại được hậu duệ của nó. 

Một điều thú vị là từ đó trở về sau tôi được phép lên ngủ với vợ luôn, không còn nằm dưới đất ngủ nữa, kakaka, vì sợ bị rắn "đột nhập" lần nữa.

Từ đó hứa với lòng rằng mình sẽ rất hạn chế ăn "thịt cầy" mà thay vào đó hãy ăn nhiều rắn hơn. :'')

Con rắn ấy rất nhỏ, chiều dài khoàn chừng chiều dài chiếc đũa, dưới bụng rắn có những khoan màu đỏ gạch, có chấm đen điều điều hai bên hông, đầu rắn rất bé, miệng rắn cũng vậy. 

Tuổi thơ tôi ở quê nên cũng rành về rắn lắm, nhưng cho tới bây giờ vẫn không biết đó là rắn gì nữa, bạn nào giúp tôi với?

..............................
Nguyễn Quốc Thoại

Images

MUA BÁN MỘT MỘT DOANH NGHIỆP THEO CÁCH HIỂU ĐƠN GIẢN NHẤT LÀ ĐÂY?



Hi bạn,

Bạn đã bao giờ nghĩ đến tính kế thừa trong công việc và trong kinh doanh?

Thông thường khi ta tiếp quản một vị trí mới nào đó của người cũ ta liền áp dụng hoàn toàn cách làm mới của mình mà không dựa trên những cái tích cực và cái tiến bộ của người cũ mà ta sẽ thừa hưởng. Ta thường vội vã cho rằng cách làm mới của ta ưu việt hơn nhiều so với người cũ mà quên rằng những cách làm của người cũng có cái hay riêng và giá trị riêng rất cần khai phá.

Mạnh hơn nữa là ta đạp đổ tất cả những gì họ xây dựng để xây mới lại hoàn toàn cho hợp ý mình.

Thông thường ai cũng nghĩ rằng “ta sẽ làm việc đó tốt hơn người khác” nhưng khi bước vào vai trò giống như họ ta làm không tốt thậm chí là tệ hại hơn. Nếu bạn rơi vào hoàn cảnh ấy, hãy bình tĩnh, xem xét lại tất cả những sự việc có liên quan rồi hãy quyết định tiếp. Nếu bạn không dừng lại thì quyết định tiếp sau sẽ là sai lầm nối tiếp sai lầm.

Vậy tốt hơn trong trường hợp như bạn nhìn nhận thì rõ ràng chưa đủ mà phải là “xuất sắc”, không những vậy mà còn phải khác biệt hóa nữa. Tuy nhiên để nghĩ đến điều này thì không phải ai cũng tự tin cho rằng mình có khả năng “đặc biệt” như vậy.

Nếu ta được thăng chức vào vị trí mới cao hơn hay tiếp quản vị trí của người vừa nghỉ việc thì việc cần làm là phải kế thừa cái cũ và xây dựng mới trên cơ sở đón nhận những cái tiến bộ và tích cực.

Thời gian gần đây làn sóng mua bán, thôn tính và sáp nhập công ty diễn ra chưa bao giờ sôi động như thế, có những đại gia thành công vang dội nhưng cũng có những đại gia lãnh quả đắng khi mua nhầm những “doanh nghiệp xác chết”, bởi lẽ rằng như tôi vừa nói, “ai cũng nghĩ rằng mình làm việc đó tốt hơn người khác để rồi sau đó mình “ngập ngụa” trong vũng lầy mà người khác mới vừa thoát ra.

Nếu bạn đang chuẩn bị mua lại những công ty, một nhà máy hay dự án hãy nghĩ đến việc mình làm có thật sự xuất sắc chưa? Có khác biệt hơn họ trong việc đem lại giá trị cho khách hàng không? Có giúp ích gì với những hệ thống mình đang sở hữu? có thể hiện và phát huy bản sắc cá nhân mình không?

Và cuối cùng làm thế nào để ta có thể kế thừa những gì tốt đẹp nhất, cao quý nhất từ họ? và họ có sẵn lòng cho đi những gì tốt tốt đẹp trước đó của họ không?

Thời gian vừa qua, tôi dần dần khám phá ra những quy luật và những điều thú vị ấy để áp dụng cho công việc kinh doanh của mình. Còn bạn thì sao? 


Images

CHỌN BẠN MÀ CHƠI!


Hi bạn! 

Từ cuối năm 2012 mình đã dừng viết bài trên trang cá nhân để chuyên tâm công việc mới bên kinh doanh xe tải Hino, một trong những lĩnh vực yêu thích nhất của mình đã làm từ hơn 10 năm nay, thật ra mình muốn thư thả một thời gian trước khi quyết định những bước chuyển lớn trong công việc nơi mà đóng góp giá trị cá nhân vào đó. 

Chọn bạn mà chơi, chọn bạn mà học, chọn bạn mà hợp tác kinh doanh, ... giống như chọn mặt gửi vàng vậy!  Ông bà ta luôn nói như thế. 

Nhưng liệu rằng bạn đã chọn đúng bạn chưa? 

Dẫu biết rằng ta phải chọn những bạn tốt để chơi, nhưng chọn bạn phải có những nguyên tắc của nó. Không ai giống nhau trong việc chọn bạn vì do những trải nghiệm khác nhau, môi trường sống khác nhau nên ta sẽ có những nguyên tắc khác nhau. 

Tôi khác bạn trong những nguyên tắc chọn bạn của mình, vâng! chắc chắn là vậy và sẽ luôn như vậy!  

Một trải nghiệm lớn của tôi trong việc hợp tác kinh doanh là năm 2010 tôi cổ phần hóa công ty tôi sáng lập mà một năm trước đó tôi kinh doanh rất thành công. 

Cổ phần hóa xong, tôi giao mảng kinh doanh xe tải cho cổ đông mới làm Tổng Giám Đốc mà trước đó là bạn thân, để anh ấy chuyên tâm điều hành bán xe tải, còn tôi thì bán hàng như một nhân viên bán xe tải bình thường nhưng với tư cách là một cổ đông, đồng thời tôi được phân công kiêm luôn là Giám đốc phụ trách thêm một mảng khác của công ty là kinh doanh Bảo Hộ Lao Động. Riêng vợ tôi thì rút hết cổ phần ra khỏi công ty, không tham gia nữa. 

Có một việc xảy ra 03 tháng sau khi lên công ty cổ phần, nó dự đoán cho tôi rằng tôi sẽ sai lầm với việc hợp tác của mình thể hiện qua hợp đồng tôi bán một xe Hino 4,5 tấn cho một khách hàng ruột ở Tây Ninh.

Hợp đồng sẽ diễn ra sẽ rất suông sẻ như dự định: 
- Đợt 1: khách hàng đặt cọc 10% xong.
- Đợt 2: tôi mang xe về thu tiền khách hàng tiếp 50% đi đóng thùng xe. 
- Đợt 3: đóng thùng xe xong tôi mời khách lên kiểm tra và nghiệm thu xe để thu tiền đợt cuối cùng rồi giao xe và hồ sơ xe để hoàn tất.  

Một điểm nhấn ở đợt 3 là khi xe đã hoàn thành xong chờ khách đến nghiệm thu là xe lúc ấy rất bẩn: những "ba dớ" còn vươn vãi đầy trên sàn thùng, bửng thùng màu trắng mà dính đầy nhớt đen, đặc biệt là cabin (đầu xe tải) là nơi đẹp nhất của chiếc xe tải mà còn dính nhớt đen thì làm sao mà cho khách nghiệm thu được? 

Lúc ấy, mình nhờ người bạn góp vốn cổ đông là Tổng Giám Đốc chuyên trách kinh doanh mảng xe tải, mình yêu cầu anh ta rửa xe với một đề nghị rất lịch sự "Bạn giúp mình rửa giùm chiếc xe, mình bận quá không lái đi rửa được", mình nhận ngay câu trả lời với vẻ bực dọc: "Anh là một người thương lượng quá kém cỏi, tại sao anh không nói khách đi dọc đường rửa xe giùm mà yêu cầu công ty phải làm? sao anh không nói khách tự rửa xe đi mà ở đó nhờ tôi". 

Lúc ấy tôi quyết định tự mình rửa luôn và không bao giờ nhờ anh ta đưa xe đi rửa nữa. 

Bạn thấy đó, việc thương lượng mua bán dở hay giỏi đâu có liên quan đến câu chuyện này mà đó là trách nhiệm phải làm của một "NGƯỜI BÁN HÀNG CÓ TRÁCH NHIỆM". 

Mặc thùng đóng trên xe có chất lượng tốt thật nhưng xe đã dơ thì làm sao mà giao cho khách được?

Ở đây, xe Hino là xe Nhật, giá trị xe là cả một gia tài, bao nhiêu mong mỏi của khách hàng về một chiếc xe ưng ý nay chỉ vì những vết bẩn là có thể tiêu tan hết uy tín cũng như hình ảnh: của cá nhân mình, của công ty mình và của Hãng Hino Motors. 

Đúng 02 năm sau khi công ty tôi gặp khó khăn, anh bạn "Tổng Giám Đốc" ấy là người rời bỏ công ty trước, 01 năm sau nữa anh ta là người "góp công lớn" trong việc gây xào xáo nội bộ giữa tôi với những thành viên góp vốn và tôi buộc phải bán toàn bộ cổ phần của mình tại chính công ty tôi sáng lập và gầy dựng với giá "âm". 

Tôi kể ra đây không phải để trách anh ta nhưng muốn chia sẻ với bạn một bài học về việc chọn bạn mà chơi. Nguyên tắc của tôi là "Một khi người mà bạn chọn hợp tác kinh doanh không chú trọng đến Giá Trị mang lại cho khách hàng mà chỉ nghĩ đến việc kiếm tiền thì anh ta sẽ không vì bạn, không vì tập thể công ty bạn và hơn nữa anh ta sẽ bán rất rẻ giá trị của anh ta để kiếm một thứ duy nhất là tiền". 

Kiêu gọi bạn thân vào cùng kinh doanh là tốt, những người bạn thân kinh doanh cùng hướng đến giá trị chung là điều tuyệt vời! Còn những người bạn thân cùng nhau kinh doanh chỉ mục đích duy nhất là để kiếm tiền thì bạn đang gặp vấn đề đấy, nếu chưa gặp thì rồi đây bạn sẽ gặp thôi, dù bạn có muốn hay không thì nó vẫn sẽ xảy ra. 

Những người bạn hợp tác kinh doanh mà không hướng đến việc tạo Giá Trị cho khách hàng thì đừng mong đợi gì ở họ về việc đem lại lợi ích cho bạn dù là nhỏ nhất! 

Kinh doanh không phải là Bạn Win - Tôi Lost, Tôi Win - Bạn Lost. 

Tôi Win - Bạn Win cũng chưa đủ mà phải "Win-Win-Win". 

Khách Hàng Win - Bạn Win - Tôi Win.

Nhưng dẫu sao tôi vẫn thầm cám ơn anh bạn "Tổng Giám Đốc" ấy! vì nhờ anh mà tôi có những bài học từ việc hợp tác kinh doanh, nhờ anh mà ngày hôm nay tôi được vui vẻ và tìm ra những hướng kinh doanh mới cùng với những người bạn mới mà ở đó sự Chia sẻ và Cho đi là rất quan trọng, nó là một phần không thể thiếu trong cuộc đời tôi. 

"Bạn muốn cho đi thì hãy là người đón nhận tuyệt vời", dầu có việc gì xảy ra với bạn hãy đón nhận và gánh lấy trọng trách đó! 

Cám ơn bạn đã xem qua!

.....................................
Nguyễn Quốc Thoại
Images

CÂU CHUYỆN MỞ DOANH NGHIỆP CỦA TÔI ....

Xin gửi bài này đến BẠN THÂN của tôi: Anh Nguyễn Đỗ Long – Nguyên Giám Đốc Mại Vụ và Huấn Luyện Cty Johnson and Jonhson, mỗi khi gặp anh Long như được tiếp thêm năng lượng và những người bạn thân thiết của tôi
Những người BẠN MỚI: Cám ơn anh Nguyễn Thái Duy – Betraing.Org, Trường học làm chủ; anh Nguyễn Trường Quang-Chủ hệ thống Nhang Sạch; em Trịnh Đình Tý-Viết PR, bạn Nguyễn Trung Nguyên-Đào tạo và tư vấn Cải Tiến và Quản Trị Doanh Nghiệp, cùng các bạn trong Be Training Community đã tiếp thêm nguồn năng lượng vô tận cho tôi.
Gửi lời cám ơn Gia đình tôi: Má tôi, Vợ và con trai tôi cho tôi động lực để vượt qua khó khăn.
Và cuối cùng là những người đã từ bỏ tôi ra đi, họ đã từng gây khó cho tôi. Nhưng tôi cám ơn! vì họ tạo ra thử thách để tôi vượt qua giai đoạn khó khăn vừa qua và sắp tới.

Trước khi Post bài này tôi đã suy nghĩ rất nhiều tôi tự hỏi rằng mình có nên đưa bài này lên không? Liệu những thông tin mình đưa có gây phản cảm với người đọc không? Con người nhỏ (Litle Voice) của tôi bảo rằng không nên đưa nó lên vì “sẽ không tốt”. Nhưng nay tôi đã chiến thắng con người nhỏ ấy, và kể cho các bạn nghe về câu chuyện của tôi:
… Tháng 6/2011 tôi suýt phá sản, giải thể công ty. Năm 2009-2010 làm ăn tốt sang đầu 2011, đùng 1 cái kinh tế khủng hỏan, suy thoái sâu, đặc biệt là ngành xe tải có hàng lọat các công ty phá sản, 02 Thành viên công ty rút vốn, hàng lọat nhân viên Bán hàng bỏ đi, ngân hàng đóng băng … khó khăn chồng chất.
Tháng 05-06-07/2011 tôi đã tự cắt lương hàng tháng của mình để có khỏan mà trả cho nhân viên, để còn duy trì công ty.
Bạn có tưởng tượng nỗi không khi lúc đó trong túi tôi chỉ còn 20.000đ, sau khi đưa con đi ăn sáng chỉ còn vẻn vẹn 5.000đ trong túi, lúc đó  tôi không dám ăn sáng, vì nghĩ “mình ăn rồi con mình còn gì dâu mà ăn?” thế là tôi ăn ké sau khi con trai nhỏ của tôi ăn sáng còn dư.
Lúc đó tôi chỉ có 02 niềm an ủi:
Thứ 1, tôi đang kinh doanh Bảo hộ lao động mà lượng khách trên 90% là qua Online, nó như là cứu cánh cho công ty, vì khi đầu tư có 1 ngành gặp khó khăn thì còn 1 ngành khác có thể tạm chống đỡ cho ngành kia.
Thứ 2./ Khi đọc quyển “Cha giàu cha nghèo” trong đó Robert K. S. có nói lời của người cha giàu “Con phải mất ít nhất từ 6 công ty trước khi con thành công”, tôi mới nghĩ “à thì ra là vậy, mình mới mất chỉ có 02 công ty trước đó thì đáng gì, và mình tự nói với bản thân là “đứng dậy đi, lần này mình vượt qua được thôi”.
Tôi áp dụng phương pháp tự kỹ ám thị của anh Nguyễn Thái Duy (lúc đó chưa biết anh), tôi dặn với Má tôi rằng “mỗi buổi sáng khi con đi làm Má nhớ chúc con rằng: Chúc con trai may mắn! hoặc chúc con trai gặp nhiều điều may! hay chúc con trai thành công … và … bà làm y như vậy, câu chúc của bà có thể thay đổi tùy theo ý của bà. Các bạn có thấy mình may mắn không ạ? Má tôi là một phụ nữ rất thương con và chịu khó phải không bạn? (Bà đã từng là Giáo viên Ưu tú 3 năm liền đó các bạn).
Còn vợ tôi, trong thời gian khó khăn đó, cô ấy phải đi làm kinh doanh Bất Động Sản ở Becamex ITC xa tới 100km đi và về (Mỹ Phước 3, Bình Dương – Gò vấp, HCM) nhiều khi phải đi xa hơn nếu có khách hàng gọi mua đất, cô ấy chịu đựng khổ cực phụ tôi đỡ đần chi phí gia đình trong lúc khó khăn vừa qua. Cũng may vì trời thương nên vợ tôi đã chữa được 2 căn bệnh do căng thẳng và làm việc quá sức gây ra.
Bây giờ mặc dầu tôi đã qua thời điểm khó khăn khăn nhất. Tôi đã thanh lý toàn bộ cổ phần tại Công ty CP Nguyên Gia Phát, một công ty do chính tay tôi sáng lập, đó là một câu chuyện buồn nhưng kết thúc có hậu, tôi sẽ kể ở các phần sau. 

Tôi đang đi đúng hướng: hiện tại  là Giám đốc kinh doanh-Công ty Sao Bắc CN-Tp. HCM, Đại lý 3S của Nhà máy Hino Motors Việt Nam, địa điểm mình kinh doanh xe tải Hino trên đường Quốc lộ 13 đang hút rất nhiều khác đến mua xe. Đối với kinh doanh xe tải Hino, đó là một sự đam mê mãnh liệt

Riêng Công ty Hồng Khải Nguyễn với mảng kinh doanh Bảo hộ lao động tôi giao vợ tôi phụ trách chính, còn tôi hỗ trợ Marketing và Trainer An toàn lao động đang phát triển rất tốt. 

Tôi đang tìm thêm những người bạn tốt để bắt đầu kinh doanh các dự án nhỏ như: Đào tạo  "sát thủ" bán hàng, Kinh doanh các loại cây thuốc quý hiếm, các loại thực phẩm xanh và sạch ....
Cám ơn các bạn đã xem bài chia sẻ này của tôi!

Nguyễn Quốc Thoại 
Like trang tôi tại: https://www.facebook.com/NgQuocThoai